Kiến Thức Chung

Thơ tình Hà Nội

Bạn đang xem: Thơ tình Hà Nội Tại Website bpackingapp.com

Bạn đang xem: Thơ tình Hà Nội

Thơ tình Hà Nội

Có những vùng đất dù chưa đặt chân đến, nhưng chỉ cần nghe gọi tên địa danh ấy, bỗng nhiên ta thấy dạt dào một niềm cảm xúc và dành cho nó nhiều tình cảm trìu mến. Hà Nội. Vâng, Hà Nội là một trong những địa danh có sức ám ảnh lạ thường đến thế. Dù chưa làm một cuộc thống kê, nhưng chúng tôi tin rằng, Hà Nội đã đi vào thơ ca nhiều nhất. Từ cổ chí kim, hầu hết các nhà thơ Việt Nam đều có thơ về Hà Nội. Trước đây, bây giờ và mãi sau này, Hà Nội vẫn là một nguồn cảm hứng cho các thi sĩ.

Chính vì thế hướng đến 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội, trong cả nước đã có nhiều tập thơ chào đời nhằm kỷ niệm sự kiện trọng đại này. Tập Thơ tình Hà Nội do Công ty truyền thông Sơn Ca tài trợ cũng nằm trong dòng chảy của tâm thức ấy.

Cầm tập thơ trên tay, nếu tinh ý các bạn sẽ thấy chúng tôi chỉ chọn đúng 100 bài thơ của 100 tác giả. Với quan niệm chỉ có thơ hay chứ không có tác giả “lớn” và “nhỏ” theo cách nghĩ thông thường, vì thế các tác giả được sắp xếp thứ tự theo vần A,B,C… Do khuôn khổ của một tập sách, trước mắt chúng tôi xin được chọn theo tiêu chí: Tác giả đang sống và làm việc tại Hà Nội; tác giả đồng ý có mặt trong tuyển tập này.  Đành rằng, tiêu chí là thế nhưng trong quá trình thực hiện, nếu có sai sót thì cũng mong bạn đọc lượng thứ.

Chúng tôi nghĩ rằng bạn đọc sẽ vui mừng khi gặp được các tên tuổi như Nguyễn Đức Mậu, Vũ Quần Phương, Hữu Thỉnh, Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Thụy Kha, Vân Long…;sẽ hân hoan gặp những nhà thơ như Giáng Vân, Đoàn Ngọc Thu, Hồng Thanh Quang, Đoàn Tuấn, Ngô Tự Lập, Trần Quang Quý, Nguyễn Hữu Quý, Bùi Kim Anh, Dương Kỳ Anh…Bên cạnh đó còn là sự góp mặt của nhiều cây bút mới đang được dư luận chú ý nhưTrần Hoàng Thiên Kim, Nguyễn Phan Quế Mai, Nguyễn Thế Hoàng Linh, Đoàn Mạnh Phương, Hồ Huy Sơn…

Có thể nói, tập thơ này đã quy tụ được hầu hết các thế hệ làm thơ tại Hà Nội, dù còn sót không ít người – nhưng đó là ngoài khả năng, ngoài ý muốn của nhóm thực hiện. Sự khiếm khuyết này rất mong được sự lượng tình của các bạn yêu thơ, sẽ bổ sung trong lần tái bản sau.

NXB TRẺ & TỦ SÁCH SƠN CA

Bìa Sách “Thơ tình Hà Nội”

Tho-tinh-ha-noi

Danh sách Tác giả – Tác phẩm trong tuyển tập:

Bùi Kim Anh – Lối hoa rơi
Dương Kỳ Anh – Nhớ mùa thu Hà Nội
Phạm Đình Ân – Cầu Giấy
Ngọc Bái – Mây
Đỗ Qúy Bông – Long Biên… Long Biên
Nguyễn Bảo Chân – Hà Nội
Hoàng Gia Cương – Chờ em một câu nói
Thảo Dân – Em đi mà chẳng sang sông
Kiều Diệp – Mầm cây xương rồng
Hoàng Kim Dung – Điều đơn giản
Phan Đức Dũng – Anh thơm
Gia Dũng – Chiều đông Quảng Bá
Phạm Sỹ Đại – Hạnh phúc
Phương Giang – Cỏ
Nguyễn Thị Hồng Hà – Ngọn roi
Ngân Hà – Gió mùa
Yên Hà – Bài thơ cuối cùng
Nguyễn Hồng Hải – Nói với em
Chử Thu Hằng – Gỡ tóc
Nguyễn Thị Thu Hằng – Chủ nhật không anh
Hoàng Việt Hằng – Bên hàng cây cơm nguội
Bảo Hiếu – Tấm vé đi tới khoang hạnh phúc
Nguyễn Hiếu – Nắng mùa đông
Nguyễn Hoa – Lời muộn màng gửi biển
Hoàng Xuân Họa – Gối đầu lên cánh tay mình tôi ơi
Lê Anh Hoài – Mưa đêm
Nguyễn Huy Hoàng – Với mùa thu Hà Nội
Võ Ánh Hồng – Ám ảnh
Lưu Đình Hùng – Về lại thu Hà Nội
Nguyễn Đức Huy – Đợi
Nguyễn Bích Huyền – Mùa hoa sấu
Nguyễn Quang Hưng – Đón xuân
Đặng Vương Hưng – Gửi từ Hà Nội
Kim Diệu Hương – Anh yêu Hà Nội và em
Vũ Quỳnh Hương – Mưa phố
Nguyễn Thụy Kha – Cốm
Lương Đình Khoa – Với Bát Tràng
Nguyễn Khôi – Gửi em – Paris, mùa thu tím
Hữu Kim – Mưa Hà Nội
Đặng Thị Minh Kính – Đợi
Trương Ngọc Lan – Hoa Hồng Khô
Bùi Phương Lan – Đen đá
Ngô Tự Lập – Hà Nội
Hà Linh – Mãi vẫn còn
Nguyễn Thế Hoàng Linh – Như
Phạm Thùy Linh – Ngày anh về
Vân Long – Người con gái hát
Nguyễn Đăng Luận – Em
Nguyễn Đức Lưu – Như thể ca dao
Nguyễn Phan Quế mai – Tháng Tư
Bùi Tuyết Mai – Về người đàn ông trẻ tuổi
Đoàn Văn Mật – Những buổi chiều
Nguyễn Đức Mậu – Người xa lạ
Cát Miên – Bỗng dưng
Trần Nhuận Minh – Thơ tình ngày không em
Lâm Quang Mỹ – Em về
Dương Thúy Mỹ  – Cốm lòng vòng
Tuyết Nga – Giấc mơ trưa
Vũ Thị Minh Nguyệt – Xa để biết
Nguyễn Hồng Nhung – Yêu
Mai Hồng Niên – Tìm em
Mai Văn Phấn – Nghi Tàm
Chinh Phong – Trái tim chia đôi
Nguyễn Khắc Phục – Đột sinh
Nguyễn Bình Phương – Bâng quơ
Hoài Phương – Giấc mơ
Đoàn Mạnh Phương – Đêm Hà Nội
Vũ Quần Phương – Bỗng dưng
Tạ Phương – Mùa xuân đến cùng em
Đinh Ngọc Quang – Đường hoa phượng
Hồng Thanh Quang – Sau tất cả nhựng nổi niềm thời trai trẻ
Hồng Quân – Những cánh chim
Nguyễn Hữu Ký – Độc huyền cầm Hà Nội
Trần Quang Quý – Mùa thu xa
Hồ Huy Sơn – Không đề
Nguyễn Minh Tài  – Mất nhau rồi
Bùi Hoàng Tám – Trời hành
Nguyễn Trọng Tạo – Một mình
Nguyễn Thanh Tâm – Cột lại nỗi buồn
Vũ Quang Tần – Chợ Cầu Giấy
Nguyễn Văn Thái – Một đời thương
Phạm Chí Thắng – Mùa em
Hoàng Chiến Thắng – Ngõ xưa
Đặng Thân – Đêm đê
Khúc Hồng Thiện – Mùa Linh
Hữu Thỉnh – Xa vắng
Nguyễn Tuấn Thịnh – Sắc đỏ chiều mưa
Nguyễn Thị Minh Thông – Mượn
Đoàn Ngọc Thu – Cỏ
Lê Bá Thự – Dáng xưa
Trần Phương Trà – Giờ này em đang bay
Bình Nguyên Trang – Một ngày
Vũ Từ Trang – Cầu Long Biên
Trương Anh Tú – Lời tình yêu
Đoàn Tuấn – Một nét làng
Lê Thanh Tùng – Hà Nội chớm đông
Giáng Vân – Lửng lơ
Thủy Vân – Anh có nhớ mùa thu
Lan Tử Viên – Quay lưng mặt trời
Trịnh Hải Yến – Yêu

Nội dung tập thơ:

BÙI KIM ANH

Lối hoa rơi

Gửi người ở chốn Nghi Tàm
Một câu thơ đã muộn màng với hoa
Biết là người vẫn trách ta
Bởi chưng gió cứ là đà Hồ Tây

Bây giờ biệt thự giăng đầy
Yêu hoa tìm lối ai hay lạc đường
Ít lên sợ bảo ít thương
Ngõ thời lạc ngõ cổng tường thời cao

Giá như thâm thấp giậu rào
Cho ta được lả lơi chào với hoa
Biết là người giữa sương sa
Mảnh vườn nhỏ đủ cho ta mặn nồng

Phải là người đó hay không
Nghe mênh mông gió có mông mênh lời
Hẹp hòi lối để hoa rơi
Câu thơ đành thả giữa trời vậy thôi

DƯƠNG KỲ ANH

Nhớ mùa thu Hà Nội

Sáng nay Sài Gòn, trời chớm lạnh
Anh biết ngoài kia đã thu rồi
Mùa thu Hà Nội, như em vậy
Anh càng đi xa, càng đắm say

Thu của cốm Vòng, xanh chiều thu
Nghi Tàm, cây rợp bóng người qua
Chuông ngân ngõ Huyện, mờ sương khói
Lắng Thọ Xương xưa, một tiếng gà

Thu buông áo mỏng, chiều buông chậm
Anh đứng chờ em, hút phố dài
Gió thổi, hai hàng, cây lá ấy
Suốt đời, xao xác mãi em ơi

Ngày ấy sao mà anh thơ ngây
Nắm tay em đi giữa phố dài
Cứ ngỡ tình yêu là tất cả
Gì đẹp hơn mình lúc đắm say!

Bây giờ nơi em sao xa xăm
Bao nhiêu ước vọng, như sương khói
Thoắt đến, thoắt đi chẳng thể lường
Mùa thu biết có về gõ cửa
Từ mái nhà em, phố Xuân Hương?

Thơ mùa thu viết, bao thương nhớ
Đừng trách chi anh kẻ đa tình
Một ngày anh có ngàn tâm trạng
Có tâm trạng nào không có em!

PHẠM ĐÌNH ÂN

Cầu Giấy

Cầu Giấy. Vẫn cầu mà thiếu giấy
Tô Lịch xanh như mực chảy thầm
Nơi Hà Nội mở về phía ấy
Bụi bay, nghẽn lối lúc tan tầm

Thị trấn nhỏ gần nhà tôi nhất
Bỗng dưng háo hức muốn đi liền
Người đứng chờ xe hè phố hẹp
Tôi vòng qua, hái một cái nhìn

Em nhí nhảnh học trường sư phạm
Tôi có thương lại nói rằng không
Đến lớp, đường lầy em trật guốc
Mắt thẹn thùng đưa như lá non

Tôi đọc thơ mình, trăng mỏng mảnh
Em ngồi nghe, trong suốt tâm hồn
Thấy vô nghĩa ồn ào, vụ lợi
Thơ cao hơn tất thảy thăng, trầm

Cầu Giấy. Vẫn cầu mà thiếu giấy
Sổ tay người, tôi chép thơ tôi
Thơ thế sự mía cay, ớt ngọt
Thơ muộn mằn yêu tuổi ba mươi.

NGỌC BÁI

Mây

Còn lâu mới hết trẻ trung
Ta còn tha thẩn ở vùng đam mê
Cõi thơ mơ mộng vỗ về
Đời người dẫu chín
Lời thề vẫn xanh
Ơn em

Ngọn gió lành
Mây bay bay mãi cũng thành cơn mưa

ĐỖ QUÝ BÔNG

Long Biên… Long Biên

Long Biên. Tháng 7. Trăng tròn bóng
Sông Hồng dè xẻn gió sang ngang
Trận địa bên cầu thao thức sóng
Mâm pháo quầng đêm vợi ánh vàng

Mây nước lung linh hình pháo thủ
Chong chong mắt đượm dáng rồng bay
Lì vai tiếp đạn em quên ngủ
Giặc cháy tầng không lửa sáng ngày

Khói bom tan lạnh trong sắc cỏ
Giây phút bình yên hóa vụng về
Gặp ánh mắt em đang bỏ ngỏ
Anh vờ lẳng lặng ngắm chân đê

Thay lá ngụy trang. Anh xa biệt
Trận mạc nào nguôi nỗi nhớ em!
Đầu mũ sao vuông xanh hào kiệt
Ôm nụ cười duyên liễu buông rèm

Long Biên. Ngày dứt ngâu huyền thoại
Tiếng thu ru nắng mật dâng đầy
Bước anh nhòa sắc cầu sơn lại
Một khoảng trời xanh sóng sánh mây

NGUYỄN BẢO CHÂN

Hà Nội

Giật mình ngói cổ
sầm sập bóng người
hấp hoảng xe cộ

Cây đi vắng
hanh nắng bậu cửa
mùa ủ lá sen
gánh ấu thơ
vèo qua một heo may nữa

Phố đã Đông
khăn áo
bàng giũ lá
co ro

Chênh chao hồ đầy
những ngôi sao buồn so
chực tan cơn mơ
ngùn ngụt gió

Tỉnh giấc mảnh vỡ
cào xước Hoàng Thành
nước mắt ai xưa lên xanh
rêu.

HOÀNG GIA CƯƠNG

Chờ em một câu nói

Anh chỉ chờ một câu
Chờ hoài em chẳng nói
Con đường như diệu vợi
Sao cười chi long lanh?

Câu chuyện dài loanh quanh
Hết lên rừng xuống biển
Riêng điều mong chẳng đến
Riêng điều chờ cứ quên

Anh ngại chẳng nhắc em
Sợ hồ yên nổi gió
Chơ vơ con đò nhỏ
Biết sóng duềnh về đâu?

Cứ đợi hoài một câu
Một câu… sao khó vậy
Đêm như đêm huyền thoại
Ngan ngát mùi dạ lan

Chia tay, lòng bâng khuâng
Biết bao giờ em nói?
Một câu anh chờ đợi
Dài dài theo tháng năm…

THẢO DÂN

Em đi mà chẳng sang sông
(Gửi D.L.)

Lang thang phố cổ tôi tìm
mong manh lá rụng, lim dim trăng vàng
còn đâu xiêm áo xênh xang
một đi rồi một cũ càng… một thương

Vô tình chưa những con đường?
quên bao nông nổi lại thường không quên
ví dù đời bớt bon chen
dấu chân xưa vẫn vẹn nguyên như lòng

Em đi mà chẳng sang sông
cứ ngẩn ngơ cứ giữa dòng… cứ em
tôi về nhạt bóng bên thềm
lại rưng rưng lại êm đềm… lại tôi

KIỀU DIỆP

Mầm cây xương rồng

Em cào xé ngực mình
để một cơn đau
dập vùi một cơn đau khác
Thẳm sâu trong ký ức mất anh
sa mạc hóa
gió và cát
Chẳng còn gì để mất
một khi đã là cái chết
ngày anh ra đi
Linh hồn trái tim em
chưa siêu thoát
khắc khoải một mầm sống xương rồng
tình yêu em dành cho anh.

Trắc ẩn tình em
anh có không để trở lại nơi này
cầu siêu cho nỗi nhớ
cho sự đợi chờ
vô vọng
Trắc ẩn tình em
có không anh?
hãy đáp

Nỗi khao khát vực sâu
Rỗng ngực khô máu đen
Linh hồn trái tim
Vẫn cố nuôi hồng cầu sự sống
mầm cây xương rồng

Duyên không hóa thành nợ
Đời nào trả hết cho nhau?

HOÀNG KIM DUNG

Điều đơn giản

Tôi trở về
Lúa đã gặt
Cánh đồng cạn hao gầy
Con ong vàng tìm gì trong chiều hạ
Bồn chồn khắc khoải tháng năm

Tôi trở về
Mùa trăng đã qua
Chỉ có sao trời lấp lánh đêm sâu
Và tiếng gió trên cánh đồng tít tắp
Vạt cỏ xanh thao thức mưa về

Tôi lắng nghe
Cây ngô đồng hát bài ca khao khát
Chú dế mèn dạo khúc nhạc đêm
Nghe đâu đó dòng nhựa cây thổn thức
Sao trời thiêng liêng
Sao mắt đượm buồn
Sao chơi vơi giữa miền không và có
Để rồi tựa gió chông chênh
Bàn tay nhỏ nắng trời thì quá rộng

Phải thế chăng
Có những điều thật đơn giản
Mà dằng dặc tìm mãi cứ xa xăm

PHAN ĐỨC DŨNG

Anh thơm

Anh thơm lên mái tóc vương
Chưa chạm, đã vướng mùi hương ngọt ngào
Anh thơm lên dải yếm đào
Chưa chạm, hồn đã lạc vào thiên thai

GIA DŨNG

Chiều đông Quảng Bá

Chiều Quảng Bá cuối đông này
Ta về tìm lại lối ngày xưa… xa
Lối ngày xưa… khó nhận ra
Những cây mới mọc, những nhà mới xây
Vườn ai hoa tím nở đầy
Dập dờn bướm lượn, ong bay dập dờn…
Hỏi cô bán quán bên đường:
“Có lần nao thấy người thương tôi về?”
Cô hàng chẳng trả lời chi
Khẽ nhìn rồi khẽ quay đi… thở dài
Biết tìm đâu? Biết hỏi ai
Bờ đê dại cỏ kiếm hoài vu vơ
Hồ xanh buồm lộng gió lùa
Thuyền xưa về lại bến xưa… Nghi Tàm
Trông lên nắng đã phai vàng
Nhìn về Quảng Bá chiều đang xuống dần

PHẠM SỸ ĐẠI

Hạnh phúc
(Tặng Hương)

Anh đi cùng em trong đêm Hà Nội
Trời đầy hương. Đất đầy hoa
Dọc đường xanh những vòm cây mát rượi
Ta bên nhau trong ánh điện sáng lòa

Thân thương nhiều những lúc đi xa
Em cháy nắng trên đường xuống trạm
Anh thức trắng đêm chọn từng phương án
Thiết kế cho đời cũng để cho em

Dành cho nhau quả ngọt mùa riêng
Anh bỡ ngỡ, rộn ràng trong hạnh phúc
Em có nghe mùa thu rạo rực
Rất yêu đời nên cũng rất yêu em

Dù khó khăn gian khổ cũng đừng quên
Nơi xuất xứ tình yêu là nỗi nhớ
Đi suốt thời gian vẫn thương về phố nhỏ
Nơi bồn chồn những buổi hẹn chờ nhau

PHƯƠNG GIANG

Cỏ

Anh chạm vào em
Những ngón tay
Dạo chơi
Nô đùa
Vồng ngực ấm
Căng tròn
Em khát lắm
Môi anh…

Anh lại chạm vào em
Những ngón tay
Mải miết
Kiếm tìm
Vùng đất cấm

Bình nguyên xanh
Bí ẩn
Cỏ mượt
Nước tràn đầy
Nhựa sống
Sinh sôi

Oằn mình thèm
Lửa anh
Cuồn cuộn cháy
Ta…
Chìm vào
Mê thỏa
Ta…

NGUYỄN THỊ HỒNG HÀ

Ngọn roi

Anh quất vào em
Bằng ánh mắt
Trái tim đau
Ri rỉ lời yêu
Vết sẹo dài chờ đợi hằn chín vết roi

Anh quất vào em
Bằng đôi môi
Trái tim tê dại
Nước mắt đóng khung
Vết sẹo lặn sâu dưới làn da khát vọng

Anh quất vào em bằng lời nói chia tay
Trái tim mòn vẹt

Em nâng cửa sổ ký ức
Nhìn qua khung trời tự do
Thèm ngọn roi anh

Tình yêu là nỗi đau
Mà sao ai cũng mải kiếm tìm?

NGÂN HÀ

Gió mùa

Cúc tím bàng hoàng rồi cũng dứt áo ra đi
Mùa thu ở lại trong nỗi niềm quá khứ
Đốt lửa lòng tôi những hoa hồng rực rỡ
Nở âm thầm nơi khung cửa bạc màu sơn…

Trải lòng mình mà đong đếm cô đơn
Cơn gió mùa đưa em tới phòng tôi trong một chiều
tắt nắng
Con nhện thả từng vòng tơ trắng
Lưu luyến nào bằng phút tiễn biệt một làn mi?
Chuyến tàu đi về phía chia ly
Còn vọng lại một hồi còi gióng giả
Những vùng đất đã qua, những gương mặt quen
và lạ
Cũng trở thành hoài niệm của xưa xa…

Cơn gió mùa đưa em về ngụ dưới hiên nhà
Những chiếc lá hình bàn tay xoay xoay rồi
theo chiều rụng xuống
Cốc nước ấm trên tay, mời em hãy uống
Mà ngấm dần ngọn lửa giữa hồn tôi
Em thấy được gì trong những ước vọng nơi tôi?

YÊN HÀ

Bài thơ cuối cùng

Trong hồn em ngủ yên
Tình yêu đầy bão tố
Anh đến gieo ngọn gió
Em gặt cơn bão lòng

Hồn em hóa đêm đông
Anh tắt thành lửa lạnh
Cảm ơn anh đã đến
Đánh thức tình yêu em

NGUYỄN HỒNG HẢI

Nói với em

Có những dòng sông không tới biển bao giờ
Nhưng không phải là dòng sông chết
Mạch nước hóa thân thấm vào từng thớ đất
Đâu chỉ có sóng miệt mài bồi đắp phù sa

Những triền xanh cây trái trổ hoa
Xóm mạc thanh bình lam chiều lan tỏa
Em có biết trong hồi sinh diệu kỳ của cỏ cây hoa lá
Có mạch nước lặng thầm của dòng sông không tới
biển kia

Có những thương yêu không bến đỗ bao giờ
Không phải là tình yêu chết
Hạnh phúc đắm say, ngọt ngào, khổ đau, ly biệt
Vẫn dạt dào trong từng giấc chiêm bao

Có những con đường không trọn bước cùng nhau
Nhưng khát khao đi cuối đất cùng trời thì
không thể chết
Em hãy tin như anh hằng tin mãnh liệt
Dòng sông, con đường
Và cả những khao khát thương yêu như con đò
tìm bến
Khởi sinh từ trái tim mình…

CHỬ THU HẰNG

Gỡ tóc

Em ngồi hong mái tóc mây
Gỡ từng sợi một
Gỡ ngày tháng qua
Sợi này óng chuốt nuột nà
Hương thơm từ buổi xưa xa ướp vào
Sợi này gầy mỏng hanh hao
Bão giông cuộc sống thuở nào đi qua
Sợi này mềm mại thướt tha
Tóc thề xưa
Dễ đâu mà nguôi quên
Nhặt dăm sợi úa dưới thềm
Thổi đi cát bụi nâng trên tay gầy
Tóc mây giờ lẫn màu mây
Em ngồi gỡ tóc
Đếm ngày tháng qua

NGUYỄN THỊ THU HẰNG

Chủ nhật không anh

Em dửng dưng với chủ nhật không anh
Ngủ nướng trong chăn mềm ấm áp
Giấc mơ em cất lên tiếng hát
Trong veo rơi, tan xuống bậc thềm…

Dửng dưng với cả bóng đêm
Đã lâu rồi em không còn chờ đợi
Và cũng quên những hiểu lầm giận dỗi
Bởi vậy thôi, hối tiếc cũng được gì?

Thật lạ lùng khi nói đến chia ly
Mình đến với nhau không hề bằng cam kết
Và vu vơ khi tình yêu đã hết
Cũng giản đơn như lúc đến vậy mà…

Chiều chủ nhật rồi cũng sẽ đi qua
Em vẫn chờ một người rất khác
Người khiến giấc mơ em cất lên tiếng hát
Rơi trong veo, thánh thót dưới bậc thềm

HOÀNG VIỆT HẰNG

Bên hàng cây cơm nguội

Đã hơn năm mươi năm rồi
Hàng cây cơm nguội cao tuổi
Cây xù xì
vắt những cành khô trên nền trời đẫm trăng
Ngày ấy anh ôm em
Cây cũng trẻ
và cây nghiêng ngả
Bây giờ cây đã già
Và anh trở về với đất
Em đi qua hàng cây cơm nguội
Những hạt cơm nguội màu xanh
Vẫn choàng chuỗi hạt trên ký ức đấy thôi
Sâm Cầm bay như dấu ngã bên trời…

Xem thêm:   Tiết 4 | Ôn tập cuối học kì 2 | Tuần 35 | Vở vài tập tiếng việt 4 trang 115

Xem thêm :  Cách hàn inox tại nhà bằng nhiều phương pháp đơn giản nhất

BẢO HIẾU

Tấm vé đi tới khoang hạnh phúc

Có một chuyến tàu rất dài tới tương lai
Em đã đặt vé ở khoang hạnh phúc
Và đã chờ đến giây phút
anh bước tới bên em…
Nhưng anh lại đi cùng một người con gái khác…
Em ngượng ngùng
đi đổi tấm vé khác
tới khoang của cô đơn…
Người soát vé nhìn em:
“Chẳng đợi Chúa ban ơn,
nhưng mỗi người chỉ có một tấm vé
Sao cô không mạnh mẽ …
Bước tới khoang hạnh phúc cho riêng mình?”
Em bật cười…
Làm sao có thể khiến cho tình cảm hồi sinh?
khi một vé chỉ có hai người
Và em…
đã không còn được ghi tên ở đó

NGUYỄN HIẾU

Nắng mùa đông

Nắng mùa đông khe khẽ
Mơn man cành khẳng khiu
Gió thoảng qua nhè nhẹ
Chẳng làm bóng liêu xiêu

Hơi thở đông trắng xóa
Bầu trời xanh trong veo
Cỏ còn đương ngái ngủ
Sương đêm vẫn giăng chiều

Mặt nước đông phẳng lặng
Lá vẫn đương thầm thì
Hoa sữa chợt tỉnh giấc
Theo nhịp bước em đi

Gió đông ẩn trong tóc
Thương em áo lụa mềm
Hà Nội ngày gió rét
Nắng cũng hiền như em

NGUYỄN HOA

Lời muộn màng gửi biển

Ba mươi tuổi lần đầu gặp biển
Sững sờ như gặp em
Ngực phập phồng tuổi hai mươi vừa chín
Tuổi hai mươi – biển – tuổi hai mươi…

Tôi lăn vào biển êm
Tim tôi đập làm mềm sóng biển
Và sóng mặn vỗ sáng ước mơ tôi
Tuổi hai mươi – biển – tuổi hai mươi

Biếc sóng xa và biếc cao trời
Tôi không nhận ra tôi đâu nữa
Tôi yêu biển, tôi yêu em như thế
Tuổi hai mươi – biển – tuổi hai mươi
Tôi trong trẻo tựa trời trong trẻo giữa biển khơi

Tôi giang rộng vòng tay ôm choàng biển cả
Và biển ôm choàng tôi không hề xa lạ
Biển và tôi đều trẻ như nhau
Như tuổi hai mươi – biển – lần đầu
Trước ngực phập phồng tuổi hai mươi em vừa chín

Lời muộn mằn ba mươi tôi gửi biển!

HOÀNG XUÂN HỌA

Gối đầu lên cánh tay mình tôi mơ
(Tặng TT – VTKT)

Gối đầu lên gió tôi mơ
lên sóng ào ạt tôi chờ biển im

gối đầu lên phút bình yên
lên trăng, lên nước, lên niềm tin yêu

gối đầu lên những buổi chiều
cầu vồng, nắng quái với nhiều chênh chao

gối đầu lên những vì sao
cho căng mắt nhớ cồn cào ngày xa

gối lên mây thắm, ánh ngà
lật đi giở lại hoá ra… tay mình!

LÊ ANH HOÀI

Mưa đêm

mưa đủ để tôi lang thang
và đủ để những cô gái bên đường co ro
vì cô đơn
những cây xà cừ bắt lấy mưa
để rồi tự mình làm mưa khi gió
tôi muốn lòng tôi mưa to cho
nhẹ bớt
nhưng ký ức về em đã trả thù
không cho tôi mưa

một cô gái co ro dưới cây xà cừ gọi tôi
nhưng tôi không ngoảnh lại
có ích gì đâu khi gộp lại những cái
bẽ bàng
và cô đơn

NGUYỄN HUY HOÀNG

Với mùa thu Hà Nội

Trở lại với mùa thu Hà Nội
Thấy nhớ nhung một mái tóc dài,
Một vành nón nghiêng bên hàng liễu rủ,
Một mảnh vườn trong trẻo nắng ban mai

Ồn ào phố, dòng người đi hối hả
Những con đường chật muốn vỡ tung ra
Tất bật đến. Tất bật đi. Tất bật
Cuốn chân nhau như lo trễ chuyến phà

Ở đâu rồi nẻo đường xưa, phố cũ
Thong thả rơi lá cơm nguội hanh vàng
Nghe guốc gõ dọc vỉa hè tĩnh mịch
Giọt chuông chùa buông tận đáy không gian?

Đâu xao xác heo may chiều quán nhỏ
Tiếng leng keng xe điện bến tan tầm
Điệu rao bánh buồn như câu vọng cổ
Lối em về thoang thoảng dạ hương lan?

Trở lại với mùa thu Hà Nội
Em đã xa như chuyện cổ một thời
Chỉ mặt nước Sông Hồng là vẫn thế
Sóng vô tình xoáy vào nỗi đau tôi

Chậm rãi bước bên dòng đời xuôi ngược
Hồ lăn tăn sóng con nước trở mùa
Chẳng còn em giấu cái nhìn rạng rỡ
Vào khoảng trời ráng lụa, lất phất mưa…

VÕ ÁNH HỒNG

Ám ảnh

Căn phòng 26m vuông
Những con thú bông nhìn em từ góc giường,
trên tủ kính, dưới chân bàn
Chúng nhìn em bằng ánh mắt không lẫn vào
đâu được
Ánh mắt nằm trong xó tường, ở đầu giường, nơi em
gác chân và cả nơi em gối
Ánh mắt treo trên trần nhà, trong gương, ở vòi hoa sen và trong bong bóng xà phòng ngập ngụa bồn tắm
Chòng chọc nhìn em
Đắm đuối nhìn em
Đờ đẫn nhìn em
Trìu mến nhìn em

Thôi đi
Để tôi yên!

Em ném thú bông vào thú bông
Em ném đồ vật vào góc tường
Em xịt nước từ vòi hoa sen vào mọi ngóc ngách mà
ánh mắt từng ngự trị
Ánh mắt ướt sũng nước
Ánh mắt không chớp
Nhìn em

Căn phòng 26m vuông
Em chụp lấy điện thoại nhoay nhoáy bấm số anh
Em sẽ thét “Anh đến mà mang những ánh mắt
cùng biến theo anh ra khỏi căn phòng tôi đi”
Từng hồi chuông nghẹt thở
Alô, Alô, Alô…
Anh…
Gì vậy em? À, nghe bảo đã có người đến ở cùng em
trong căn phòng 26m vuông? Vậy ư anh?
Ừ, mà em gọi cho anh có việc gì không?
À ừmmmm… em bảo anh đến mang chúng về hết đi
Mang gì hở em?
Mang… à… mang… mang những điếu thuốc anh còn
hút dở
Chúng làm răng em ố vàng, những bức tường
ngả màu và trần nhà ám khói
Những điếu thuốc? Anh bỏ rồi, cô ấy ghét những
nụ hôn mang mùi thuốc lá
Vậy thôi anh…
Em
Rít thuốc và sặc sụa ho ra những ám ảnh
thường ngày

LƯU ĐÌNH HÙNG

Về lại thu Hà Nội

(Tặng Phong Lan)

Lá sấu rơi nghiêng mắt người Hà Nội
Lững thững phố phường lững thững tôi
Năm ngón tay ngập ngừng trên ô cửa
Phía trong kia khuôn mặt của một thời

Trời đang thu lơ lửng tiếng chim rơi
Gió thổi hồn tôi về Tây Hồ chốn cũ
Sóng vẫn gợn xanh rêu thành cổ
Cỏ thắm môi níu giữ nụ hôn đầu

Tôi ngẩn ngơ đánh mất tiếng ve sầu
Đôi bím tóc ngày xưa trong tôi còn ngúng nguẩy
Nước mắt nụ cười thời xa ấy
Bây giờ em gửi vào ai?

Mưa như lụa quàng thẫm bờ vai
Xin một chút gừng cay muối mặn
Lá thu bay chập chờn dĩ vãng
Chạm thu rồi tay muốn gỡ lại thôi

NGUYỄN ĐỨC HUY

Đợi

Đợi em chẳng thấy em đâu
Dưới cầu nước chảy, trên cầu mình tôi
Ngẩn ngơ nhìn nước nhìn trời
Lòng như sóng cuộn tơi bời bão giông

Đợi em từ lúc ráng hồng
Mà giờ trăng đã nửa vòng ngao du
Ngán thay cái lạnh mùa thu
Cứ se se tựa như ru buồn về

Đợi em vẹt mảnh trăng thề
Người qua người lại đi về hư không
Mặc tôi đứng với dòng sông
Với câu thơ lạc giữa dòng lênh đênh

NGUYỄN BÍCH HUYỀN

Mùa hoa sấu

Anh có nhớ phố xưa
Giờ đang mùa hoa sấu
Những bông hoa nhỏ xíu
Thơm e ấp, dịu dàng

Tinh mơ, tiếng ve ran
Gọi chúng mình thức dậy
Mở cửa ra đã thấy
Phố trải thảm hoa vàng

Chúng mình nằm trên hoa
Mắt ngợp trong lá biếc
Vòm sấu non xanh mướt
Như một khoảng trời riêng

Anh thường nói tóc em
Thơm ngát mùi hoa sấu
Làn hương sao thanh khiết
Thoảng nhẹ mà khó quên

Rồi chúng mình lớn lên
Con đường chia hai ngả
Bao mảnh trời khác lạ
Che khuất khoảng trời xưa

Nhưng cứ mỗi mùa hoa
Dẫu xa rồi, phố cũ
Hương sấu như còn nhớ
Tìm vương vào tóc em

NGUYỄN QUANG HƯNG

Đón xuân

Giao thừa mở rồi!
Trời lầy mưa trôi
Những ngôi nhà tóc trắng
Lặng lẽ căng dây khói
Cây khô đôi bàn chân mười ngón lẻ
Bật chồi

Ai về đun lá mùi cùng tôi
Thắp lửa xanh qua hai hàng lệ đỏ
Lá bàng lá bàng phong bao tràn ngõ
Mừng tuổi nhau ngày đông ngập gió

Ai về đốt lửa cùng tôi và con phố
Hái cả trời hoa gạo giao mùa
Nhặt tiếng ve đốt lửa
Luồn heo may vá lại cơn mưa

Áo tôi trăng khuyết
Ai về khép lại cho vừa

ĐẶNG VƯƠNG HƯNG

Gửi từ Hà Nội

Gửi từ Hà Nội lá thư
Trời chưa se lạnh y như ngày nào
Đêm qua một trận mưa rào
Hồ Gươm xanh đến nao nao không ngờ

Gửi từ Hà Nội đợi chờ
Nhà ai khép cửa hững hờ giàn hoa
Phố đông nườm nượp người qua
Áo em mỏng quá làm ta ngỡ ngàng

Gửi từ Hà Nội thu sang
Cho người hôm ấy mấy trang thư tình
Người hôm ấy cứ  lặng thinh
Để ai gác bút, một mình ngồi mơ…

KIM DIỆU HƯƠNG

Anh yêu Hà Nội và em

Anh yêu em như yêu Hà Nội
Sáng sáng chiều chiều chầm chậm mây bay
Mỗi đêm về dạo bước tay trong tay
Mùi hoàng lan, mùi hoa sữa dâng đầy
Vầng trăng Hồ Gươm, trăng Tây Hồ,
trăng sông Hồng, bịn rịn
Trăng, gương mặt em, tâm hồn em xao xuyến
Đi hết cuộc đời này anh chẳng thể quên đâu

Anh không thể quên đâu mắt em cười như rót mật
Để anh say không chỉ lúc chia tay
Không chỉ lúc mình anh ngồi lặng lẽ
Biển bơ vơ sóng trắng vỗ bờ

Anh yêu Hà Nội, yêu em và yêu thơ
Những vần thơ như lửa cháy trong lòng
Những bài thơ như mưa tuôn như thác đổ
Cứ bập bùng, thổn thức tháng ngày đi

Anh yêu em, yêu Hà Nội đến si mê
Dẫu đời anh như con tàu lăn bánh
Qua bao dốc, bao đèo
Qua bao miền ấm lạnh
Bến đỗ cuối cùng – anh đến – giữa tình em

VŨ QUỲNH HƯƠNG

Mưa phố

Có hạt mưa nào của những ngày xưa cũ
Rơi trên vai em khi nắng ngả về chiều
Hà thành tương tư nắng mưa bất chợt
Anh có nhớ gì không nữa? Anh yêu!

Chiều nay em lại một mình ngang phố
Lá ngoài kia thấm nắng rơi vàng
Thời xe hơi còn ai người đi bộ
Mải mốt đời quên mất thú lang thang

Rồi thế! Lại một mùa sen nữa đến
Bến tình yêu tuổi áo trắng vui đùa
Em cặm cụi nhặt cỏ may chiều bão nổi
Hương cỏ giờ tìm đúng cố nhân chưa?

Ai đã bảo “Nếu yêu thì phải nói”
Đúng em không? Hay ai đó khác rồi?
Chỉ lá biết tình có là bất tận?
Hay trò đùa ngày sao đổi ngôi…

Rồi thế! Thật! Một mùa mưa nữa đến
Phố – ngày – xưa y hệt phố – bây – giờ
Em bất lực nhìn mưa làm ướt áo
Thấy mình lại giống hệt mình ngày xưa…


NGUYỄN THỤY KHA

Cốm

Đã cho tôi cơm mới thơm
Em lại còn cốm
Tôi ngã chìm vào rơm

Hít thở mùa màng đầy tâm tưởng
Kìa sao nhịp chày thì thụp
Tẩm quất hồn tôi bớt chứng nhức xương

Xa lánh hết động cơ lắng đến tận cùng
Mùi quê làng nồng nàn im lặng
Heo may nữa cứ buộc tôi mơ mộng
Gió như là em thả tóc vương vương

Tôi dẻo ra như cốm
Tôi ngát hương giữa thóc và cơm
Tôi ngủ với lá sen như tân hôn
Nghe trinh trắng khóc rên sung sướng

Cốm
Người tình áo xanh của tôi
Thường trở lại giữa mùa lũ lớn
Tôi sợ lắm làng Vòng dẫu chẳng còn dính vướng
Vẫn làm tôi hốt hoảng mùa thu

LƯƠNG ĐÌNH KHOA

Với Bát Tràng

Người ủ tình ta trong gốm sứ
Cho lòng vương vấn yêu thương
Một chiều chân quen lối cũ
Về nghe hương đất nồng nàn

Tự bao giờ nhỉ? Ta đâu biết!
Say người say cảnh nơi đây
Đôi bàn tay em cổ tích
Đam mê theo nhịp tháng ngày…

Tôi đọc tình em trong sắc đất
Âm thầm từ phía khát khao
Hoa văn nói lời chân thật,
Thủy chung năm tháng vẹn màu!

Người về mà hồn ở lại
Dệt tình năm tháng – Bát Tràng ơi!

NGUYỄN KHÔI

Gửi em – Paris, mùa thu tím

Sớm Hà Nội… Sương thu huyền ảo
Ngồi café vỉa hè
lặng ngắm sóng Hồ Gươm
để nhớ Paris
khúc Autumn Leave
thánh thót vọng tâm hồn
cùng em dạo
Paris, mùa thu tím…
Paris đấy, của những ai mộng tưởng
“của đôi ta” tự thuở xa vời
Anh như thể bỏ quên… đời vất vưởng
cuộc tình nào
còn mãi?
Hà Nội ơi!
Thôi, mai em về Cửu Long giang cuộn sóng
Nhớ sông Seine… thời khắc chẳng ngừng trôi

Khung cửa hẹp
ôi thu, hừng sắc tím
tím cả hồn thơ thả mộng lên trời…

HỮU KIM

Mưa Hà Nội

Lâu lắm rồi Hà Nội lại chiều mưa
Con đường ướt hàng cây run rẩy thế
Em về đâu, làm quen nào phải dễ
Đăm đắm nhìn biết em nhận ra không?

Phố chiều mưa tôi không thể dối lòng
Bỗng đồng lõa với đất trời tạo hoá
Lỗi tại tôi tại mưa hay em đó
Áo mỏng ơi, tôi chết lặng như thiền…

Giọt mưa chiều gõ mãi nhịp con tim
Em là em giữa ồn ào giành giật
Ngắn ngủi thế phút giây rồi sẽ mất
Vệ nữ ơi em nguyên vẹn giữa đời

Phố chiều mưa lập thể đến nghiêng trời
Em tan biến mưa rùng mình trút vội
Theo ngọn gió mồ côi tôi lặn lội
Ngấm men say tôi là gã si tình

Cơn mưa chiều gội sạch để em xinh
Xin Hà Nội giữ chiều mưa như thế
Để tôi cất cho riêng mình lặng lẽ
Em trong mưa trinh bạch giữa đất trời

ĐẶNG THỊ MINH KÍNH

Đợi

Em để cửa hằng đêm
Anh về không phải gọi
Em thắp đèn từng đêm
Anh về không lạc lối

Nhưng giữa canh khuya
Nhiều ngôi nhà cũng đợi
Liệu anh có biết
Ngọn đèn nào từ trái tim em?

TRƯƠNG NGỌC LAN

Hoa hồng khô

Một bông hoa hồng khô
Cô đơn trong lọ đứng
Chỉ còn dáng hình hoa
Chập chờn như ảo ảnh

Tình đã nhận của nhau
Là vĩnh viễn mắc nợ
Cho đến cả mai sau
Dù không gần gũi nữa

Theo nhau một đoạn đời
Hoa hồng tươi mời gọi
Bất chợt rồi tàn phai
Như một điều lừa dối

Hoa đẹp rồi héo khô
Hương thơm vương trí nhớ
Người đã lâu rời xa
Tình trong tim vẫn ở

BÙI PHƯƠNG LAN

Đen đá

Em tự làm cho mình một ly-cà-phê-nóng-chảy-
thời-gian
đặc quánh, và khắc khoải như đêm
mềm như suối tóc em
những ngày chưa vắng anh
em hát
tóc hát
Em gỡ từng viên đá
những viên gạch còn xanh kỷ niệm của lòng
ai vừa lát
thả lạnh băng trôi vào đêm đông
Nỗi nhớ Anh,
và cả những-gì-chẳng-phải-anh
lênh đênh
miền-trống-không

Từng giọt, từng ngụm
Ca-phê-in buốt lòng đêm
rưng rức, ngăn ngắt
ngấm vào em
Một, hai, ba… thả nước về trời
trả ngơ ngác cho đời
em nuốt ngược vào lòng
thực tại
Ca-phê-in say mê
Ca-phê-in khắc khoải
Em
Nỗi-nhớ-ngọt-đắng-sậm-màu-huyền
Đếm thời gian
ngược xuôi hư không

NGÔ TỰ LẬP

Hà Nội

Những ô cửa không quen đầy ắp tiếng cười
Những vườn sỏi tôi lỡ quên đi
Nơi sắc màu đã thành xác ướp
Hà Nội của tôi
Thật nhiều lá
Thật nhiều phố
Thật nhiều những chiều buồn

Đầu ô sáng nay hửng nắng
Tôi đi, ngực phong phanh
Tay đút túi quần, chẳng cần cố nhập cuộc
Thích thú ăn một que kem toàn nước đá
Qua chợ Bưởi, mua bó dọc mùng chẳng biết để
làm gì

Xám nẫu trong mưa
Con đường không định trước
Vẫy gọi đôi chân về phía ngoại thành

Đèn đỏ ngã tư, mắt đàn ông mệt mỏi
Những gót chân bí ẩn đi về
Hà Nội của tôi
Dãy bàng trơ trọi
Có thể chúng đã từng trẻ, từng vui
Nơi thánh địa của những ngày lửa đạn?

Con đường vẫy gọi tôi về phía ngoại thành

Đào Nhật Tân mùi hương khác rồi
Vẻ đẹp đàn bà đã tàn tạ đi
Đến cả mưa xuân cũng khác.
Thật kinh tởm những xác chuột vứt ra đường

Hà Nội ơi,
Vì sự hèn hạ của chính mình mà tôi khóc

Nhưng đêm đã về, đêm đã về
Dịu dàng như sự bất tử
Trong gió sông Hồng trên triền đê cao

HÀ LINH

Mãi vẫn còn

Em đi xa rất xa. Thời gian tính bằng màu xanh nước hồ, màu đỏ dòng sông, màu cửa thành rêu phong và nhiều cơn bão cộng

Mùa xa em Hồng Hà cạn lòng, cầu đổ bóng gập ghềnh lên ngô xanh ngơ ngác, những tòa nhà liễng kiễng thoát bay trên cơn đau chặt khúc, bức bối thị thành

Anh đi tìm một Hà Nội xanh – màu ngày xanh em bẽn lẽn

Dẫu bây giờ lối ngày nào hò hẹn đã chìm sâu dưới những móng đường. Cảm giác bóng cây, cảm giác sương vương, nhịp bước chân thuở nào bỡ ngỡ, anh thấy trong vô vàn chiếc lá dấu gót em xúm xít thế giới nghiêng

Hà Nội vẫn thẫm hương mùi hương không tên – trộn luất khuất trăm loài hoa dọc phố. Ở đâu hương thầm loài cỏ lén theo em thách thức suốt đêm khuya, anh vẫn nghe trong âm thanh tên phố một bồi hồi trầm mặc hoá thạch hương

Tháp Bút chép sử từng dòng thư pháp trắng lên đầu, đáy Hồ Gươm những niên triều chồng tích từng mảng sơn mài trong nước xanh

Hà Nội ngày cất mình qua bụi bạc mặc trầm, đêm đắp vá kinh thành phiên chợ cổ, chân lữ khách ghép từng viên gạch cũ gọi chuyện xưa thành thót tiếng chuông chùa

Thời gian gõ phố phường mở cửa, anh gõ vào bàn phím lướt thời gian. Xa lộ thông tin vẫn xanh lời ru, vẫn vọng tiếng rùa đội bia thờ chữ đá, mặc định từng mốc tầng khảo cổ nơi ta chạm vào gươm báu kinh thành

Em đi xa rất xa. Khoảng cách đo bằng phép đêm và nắng. Anh ở lại cày vỡ mùa năm tháng, gặp tình yêu muôn cũ mãi vẫn còn.

NGUYỄN THẾ HOÀNG LINH

Như

em
như một chiếc cây
hát sai nhạc trong rừng

như một câu đố không lời giải

như hoa cải vàng trong ruộng hướng dương

em
như bầu trời sáng mờ mưa rơi

như thế

có những chiều tôi không hiểu được
tại sao cơn buồn ngủ lại thua em

em
như một bánh răng
nhỏ nhoi trong cỗ máy thời đại
kích hoạt chuyển động tôi

em
như một nguồn cội
như một hơi thở sạch
như một dòng sông gột bùn
như một âm hưởng
từ tiếng thốt đầu tiên trước cái đẹp

PHẠM THÙY LINH

Ngày anh về

Ngày anh về
Mưa…
không còn rơi
không còn nghiêng
Mùa thu gom từng mảnh ký ức
trả lại anh
Em gom tóc
trả mùa thu mong manh…
Trăng trên cao
như con mắt đợi
một con mắt
Em đã đợi anh
bao nhiêu mùa trăng không biết
không thấy con mắt nào nhìn em tha thiết
Thấy chỉ toàn mưa
xiên xiên…
thấy gió
thấy lá
nghiêng nghiêng…
Em đã đợi anh
như đợi từng ánh trăng
từng ánh trăng đổ xuống biển
nhạt nhoà giữa một vùng đêm
nhạt nhoà như ký ức đã cùng em cùng anh
cùng mưa rơi vào lãng quên
Anh về…
trăng
đã lặn rồi
không còn con mắt đợi
không còn em đợi
Chỉ còn một chiếc bóng đổ dài
Trên chiếc bóng ấy
anh cúi nhặt sợi tóc người con gái đã gửi lại
mùa thu…
Ngày anh về
có một người đã ra đi

Xem thêm:   TIỂU LUẬN quản lý nhà nước về giáo dục đào tạo ở quận 1 thành phố hồ chí minh

Xem thêm :  Nhịn ăn sáng có giảm cân không? tác hại của việc bỏ bữa sáng

VÂN LONG

Người con gái hát

(gửi theo Dư An)

Chỉ cồn cào từng đợt sóng lá xanh
Chuyện đời lùi xa ngoài tầm chim hót
Em vẫn đến, kỷ niệm xưa đắng đót
trong tấm hình cô gái hát chiến trường xa

Với em, chíến tranh không đi qua
Ở một góc hồn anh cũng vậy!
Loạt soạt trang kỷ yếu chiến trường
Giở vội xem có dòng nào nhắc về em trong ấy
Chẳng có gì ngoài dáng ngực vươn theo tiếng hát
Dư An chỉ còn là một dư âm!

Hiểu vì sao anh gõ cửa tim em
Nghe nhịp thở bồi hồi, em chẳng mở
Hôm sau đã bước núi, bước đèo
thả mình vào suối lũ
Biết mình không là của riêng ai!

Em mang theo hình mẹ và bầy em lút chút
Mang theo niềm mê đắm bồn chồn và tuổi trẻ
của anh

Người con gái hát biến thành tượng đài
Cùng nỗi lòng anh hóa đá!

NGUYỄN ĐĂNG LUẬN

Em

Em đã thả vào hồn tôi
Một con rắn
Một con mèo
Một con chim chiền chiện hót
Và nụ hôn đặt ở phía chân trời.

NGUYỄN ĐỨC LƯU

Như thể ca dao

Tết về ngõ cũ chùm hoa bưởi
Vấp nắng ngang cành vỡ đốm sao
Con ai xinh thế – tầm xuân nụ
Đôi mắt in xưa… lạ ngước chào!

NGUYỄN PHAN QUẾ MAI

Tháng tư

Chạm môi vào tháng Tư
Giật mình khi môi tháng Tư là những nụ
hoa gạo đỏ
Những nụ hoa run rẩy gửi nụ hôn về phía chân trời
không người nhận
tan tác rơi
tôi nhặt lấy mang về… ủ cho mình giấc mơ
nhuốm màu của lửa
Chạm tay vào tháng Tư
Thảng thốt khi da thịt tháng Tư là những
cánh đồng mạ mơn mởn xanh
Những lá mạ mịn màng, dịu dàng, sắc lẹm cứa vào
tay tôi rỉ máu
Tôi gói những mùi thơm dịu dàng vào áo
ủ cho mình những giấc mơ man mác buồn
Chạm ngực vào tháng Tư
Chênh vênh nhịp tim tháng Tư thở vào ngực tôi lời
lang thang của gió
Tôi ủ vào trái tim để ngỏ
những lời tình không hơi men

Ngước mắt nhìn lên tháng Tư
Lệ tháng Tư khóc vào mắt tôi bằng giọt mưa mùa đông để quên
Cơn mưa hạ sải chân chạy trên cánh đồng
loáng nuớc
Tôi gói vào tóc ướt
ủ cho mình những giấc mơ phiêu bạt về phía
trời xa

Tháng Tư nở hoa
Bằng những đôi-môi-hoa-gạo-đỏ
Và cơn mưa mùa hạ
Tưới tôi ướt mềm
… những giấc mơ tưởng đã để quên

BÙI TUYẾT MAI

Về người đàn ông trẻ tuổi

Tôi muốn người ôm rất chặt
Và hôn
Ngọn lửa đàn ông từng trải
Đốt cháy đôi môi này

Tôi muốn người nâng lên
Dịu dàng như mẹ
Hơi ấm đàn ông từng trải
Xoa dịu trái tim này

Cỏ
Gió
Và người
Theo về nhàu cát biển

Ngọn sóng dựng lên huy hoàng chiều
Kiêu hãnh bên bờ hy vọng
Tự sôi cùng đức hạnh

ĐOÀN VĂN MẬT

Những buổi chiều

Những buổi chiều mưa xuân ẩm ướt
Phố lạ tai những tiếng thì thầm
Tặng cho một nỗi buồn rũ cánh
Vẫn còn hương nhẫn nại dắt hoa đi

Anh đi qua miền nhớ gặp em
Tim thổn thức mơ chiều quá vãng
Nụ hôn đầu tìm về phát sáng
Trôi lập loè trong ánh mưa bay

Những buổi chiều không thể cầm tay
Hồ Tây sóng dập dềnh mộng mị
Loài sâm cầm vừa bay như vừa ngủ
Anh tím dần theo mỗi cánh hoa rơi

NGUYỄN ĐỨC MẬU

Người xa lạ

Ba mươi năm. Trở lại thành phố cũ
Một người đi lặng lẽ quanh hồ

Đi dưới cây cơm nguội vàng hoa
Rơi tan tác trên dấu giày hồ nước
Đi trở lại thời trẻ trai bồng bột
Hoa vẫn vàng, người cũ giờ đâu

Người cũ bỏ anh
Anh bỏ thành phố cũ
Nơi con tàu khản giọng đêm mưa
Bàn tay anh thọc vào túi áo
Như muốn tìm chìa khóa ngôi nhà xưa

Ngôi nhà xưa đã thay chủ khác
Túi áo rỗng năm rỗng tháng rỗng ngày
Không phải của anh cả hàng cây cơm nguội
Chiếc ghế đá ven hồ, nhợt nhạt ngọn đèn lay…

Ba mươi năm, anh thành người xa lạ
Thành phố sinh ra anh, anh là khách trọ nhờ?
Qua mấy vòng chiều
Qua mấy vòng đêm
Bàn chân mỏi
Mái tóc đầm sương rơi hay tơ mưa…?

CÁT MIÊN

Bỗng dưng

Bỗng dưng
ngọn gió biếng cười
Bỗng dưng Anh
thuộc về người khác em
Bỗng dưng hoa cỏ say mèm
Bỗng dưng con bướm
thoáng ghen vì tình
Giờ em
lối cũ một mình
Bỗng dưng con hạc bỏ đình
Hạc bay!

TRẦN NHUẬN MINH

Thơ tình ngày không em

Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng buộc em bao tội lỗi
Em đứng lặng. Mặt úp vào bóng tối
Khổ thân em có nói được gì đâu

Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng hẹn em đêm ấy nữa
Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ
Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào

Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng trách em yêu người khác
Điều đơn giản bây giờ anh mới biết
Thì em xa
Em đã quá xa rồi…

LÂM QUANG MỸ

Em về

“Em về tựa mai về”
(Chế Lan Viên)

Đâu có phải sáng mai này xuân đến
mà rộn lên với muôn vạn lời ca
mà đậm đà như sông chở phù sa
mà thơm ngọt như bao dòng sữa mẹ

Em hãy về cùng anh em nhé
Thêm một quãng đường tiến tới ước mơ
Dẫu biết rằng như vậy quá đơn sơ
nhưng mùa đến, lưỡi hái đời phải gặt

Ta đã trải qua những ngày xa cách
Có nhau rồi cuộc sống vững chắc thêm
Trong mai hồng hay giữa đêm đen
Vẫn sáng rực lửa lòng ta chiếu rọi

Anh cứ tưởng không bao giờ dám nói
là mỗi lần u uất cuộc đời anh
nghĩ đến em là bỗng thấy trời xanh
là gió hát và chim ca, hoa nở…

Đường Hà Nội đã vãn mùa hoa sữa
có em về hoa rốn nở muộn hơn
Sóng hồ Tây thôi vỗ nhịp cô đơn
Cây Bách thảo vui đến từng kẽ lá

Và em về, với anh, là tất cả…

DƯƠNG THÚY MỸ

Cốm làng Vòng

Ai cốm đây!
Mắt ai ngọt sắc đong đầy tiếng rao
Ai cốm nào!…
Nghiêng nghiêng mặt phố lời chào bay đi
Em như cây lúa dậy thì
Nên hương cốm cứ thầm thì quanh tôi
Phải chi được ước một lời
Tôi thành hạt cốm em mời em rao
Trời thương đổ trận mưa rào
Em nâng tôi áp chặt vào ngực che

Hình như cốm có bùa mê
Nên tôi đi sớm về khuya làng Vòng…


TUYẾT NGA

Giấc mơ trưa

Hơi ấm từ bóng tối
sự dịu dàng từ những cơn mưa
từng món quà chẳng thể cầm tay buông lơ lửng ngôn từ ẩm ướt
thảo nguyên anh bên em như giấc mơ trưa chợt nhoà chợt hiện

Anh đến từ xa thẳm
một mùa ta đã quên cúc bất tử ven đường
một vùng sóng không reo không gầm gào
biển đứng…
bỏ lang thang ký ức ngủ hiên nhà

Ấu thơ gầy guộc buồn còn nép gốc bàng kia
mắt trai trẻ đắm chìm bờ sông ấy
đêm không trăng mộng du nào rớt lại một trái tim trên nóc phố không mùa

Giấc muộn màng trên những cánh đồng trưa

VŨ THỊ MINH NGUYỆT

Xa để biết

Xa để biết
mùa đông rồi sẽ lạnh
Lá bàng rơi úa đỏ đốt lòng nhau
Heo may níu mùa thu ở lại
Năm tháng trôi và ký ức mờ phai…

Xa để biết
thế nào là hụt hẫng
Điện thoại im lìm không tin nhắn, missed calls
Xa để biết
tim mình từng xáo trộn
Một giọt sương run rẩy đến vô cùng

Xa để biết
chiều nào qua phố vắng
Tìm đâu đây hơi ấm lưng người
Xa để biết
từng đêm dài bằng lặng
Tiếng thở dài, nước mắt thẫm vào đêm

Xa để biết
em buồn lắm chứ
Khi thấy anh quấn quýt bên người
Người ta xinh và ai đó thật vui
Và ai đó đang cười đau héo hắt

Xa để biết
rằng mình quá quắt,
Ghen và yêu và để mất anh rồi
Dẫu có khóc và chiều nay lá đổ
giọt lệ buồn, em lạnh lắm người ơi!

NGUYỄN HỒNG NHUNG

Yêu

Em đã yêu anh khi em dịch sách

Yêu những nỗi đau xa cách
những mong ước mệt nhoài
những đêm dài tìm kiếm
những thổ lộ hừng đông

khi dùng chấm, phẩy, hỏi, ngã, ba chấm,
đóng ngoặc…
ngăn cách em – anh

Em đã yêu anh khi em dịch sách

gặp
những tâm hồn ao ước, những giấc mơ bùi ngùi
những con người éo le
rời đời thường, bước vào trang sách

Khi em chuyển giọng Yêu từ ngôn ngữ này,
sang tiếng Yêu của một ngôn ngữ khác!

Em đã yêu anh khi em dịch sách
yêu vẻ đẹp trí tuệ Anh giấu trong chữ nghĩa
yêu khát vọng hiến dâng mình cho đời sống
Anh hằng mong

Em trải lòng em lên từng trang sách dịch
nắn nót chọn câu, từ, dấu,
sao bày tỏ hết tấm lòng yêu
yêu những xót xa đời cao thượng
yêu những mảnh tình người
vùi dập, đớn đau

Anh, đã dạy em biết yêu
khi đêm đêm em chong đèn, dịch sách

MAI HỒNG NIÊN

Tìm em

Tìm em – chẳng thấy em đâu
Khách qua đường có quen nhau bao giờ
Anh tìm em đến ngẩn ngơ
Niềm riêng anh đổ cơn mưa dịu dàng

Chờ em sang – chẳng thấy sang
Để anh lạc giữa mênh mang – biển người
Phố đông – đường lặng tiếng cười
Em ở đâu? Một khoảng trời xa anh…

MAI VĂN PHẤN

Nghi Tàm

Cây lá ở Nghi Tàm
Thon những bàn tay Phật
Ta nhìn vào sương tan
Thấy lòng mình trong vắt

Tiếng thời gian khoan nhặt
Bên thềm rêu gọi hè
Không gian như phủ chúa
Hoa cười vang cung mê

Ai đang dẫn ta về
Thành Thăng Long mây khói
Nền xưa và dấu xe…
Phải tiếng em vừa gọi?
Màu hoa chừng rất vội
Hồn ta cứ la đà
Chắp tay làm chiếc lá
Ngỡ mặt mình đơm hoa

CHINH PHONG

Trái tim chia đôi

Anh phải làm gì khi đứng giữa hai bên
Một là em, một là cô gái ấy
Một người yêu anh bằng con tim vụng dại
Một người trở thành lẽ sống, niềm tin

Một người trao anh mọi thứ giữ gìn
Sự xấu hổ và cả lòng kiêu ngạo
Một người ngang qua như cơn gió bão
Khiến tâm hồn anh bỗng hoá hoang vu…

Đêm qua dài so với khúc hát ru
Anh tự nhẩm mang chút buồn thanh thản
Anh biết trách điều gì làm vật cản
Ngăn cách đôi mình những lúc gần nhau?

Anh biết chẳng bao giờ em trách anh đâu
Dù em biết con tim này gian dối
Phải làm sao đây để anh không có lỗi?
Với cả hai người con gái yêu anh!

NGUYỄN KHẮC PHỤC

Đột sinh

Và những cô gái ấy đã bỏ đi
Trút xác lại trong khu vườn đầy lá
Đêm đọc Liêu Trai chí dị
Em chợt đến trong căn phòng tăm tối
Tháng tư mưa lấp lánh trong đêm
Anh bất ngờ trước vẻ đẹp của em
Em thoáng qua với một chút mỉm cười
Anh bắt gặp một khu vườn rợp nắng
Cỏ xanh mướt hoa mười giờ đỏ thắm
Chú dế mèn đi hết cuộc phiêu lưu
Giờ nằm nghỉ trong khoang thuyền giấy trắng
Con cánh cam vàng rực bay qua
Chim bói cá thẫn thờ trên mặt nước
Và em….
Chỉ mình em tươi trẻ bài ca
“Khi xưa… ta bé ta chơi
Chơi công an đi bắt quân gian!
Bang! Bang!”
Mọi cô bé trong loài người đều thế
Đã có một lần trong đời
Chơi trò đi bắt quân gian!
Bao năm sau còn lại trong tim
Vết đạn bắn của một thời thiếu nữ
Và lời của bài ca sẽ buồn thảm hơn lên…
Và mối tình đầu tiên mùa thu tới bên thềm
Trút xác lại trong khu vườn đầy lá…
Em đến từ đám người thường ngày anh vẫn gặp
Cặp mắt âu lo tha thiết nhìn đời
Chợt buồn đấy và reo vui bất chợt
Anh là chàng hề trong gánh xiếc chợ phiên
Thương yêu cả những người anh giễu cợt
Tấm màn nhung sẽ khép lại đêm đêm
Anh sống lại cái vĩ thanh chưa kịp viết
Mỗi ngày ta sống đây giữa bao điều xấu tốt
Như ngọn rau dưa, như người bạn gái ta quen
Như cơn đau của mỗi ngày, như hàng chữ em ghi
trên bưu thiếp
Đốm lửa trong buổi chiều xanh xao
Biết bao giờ trở lại
Những ngọn gió xanh xao
Cuốn theo đốm lửa của tôi tới những bến bờ
Mà những thuyền buồm đã tìm về trước đó!

NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG

Bâng quơ

Dưới gầm trời ẩm ướt
Người cuối cùng đang nghĩ về em
Sau rèm mây ghế mây thấp cũ mèm
Thân thể anh mơ mộng

Ngàn xe máy chở ngàn khoảng trống
Phóng như bay vào nỗi chán chường

Người cuối cùng lắng nghe tiếng chuông
Ngân nga lên tóc em lên làn da xa thẳm
Những chiếc lá nhu mì toả sáng
Trên ngại ngùng hai ta
Không ai làm đường xưa vang động

Ngàn xe máy chở ngàn khoảng trống
Phóng như bay vào nỗi chán chường

Chiều nay hoa cũ dâng hương
Khung cửa hẹp bỗng làm anh hồi hộp
Có một người trở về sau ánh chớp
Lặng lẽ mang đi hư ảnh cuối cùng

Ngàn xe máy chở ngàn khoảng trống
Phóng như bay vào nỗi chán chường…

HOÀI PHƯƠNG

Giấc mơ

Tôi sẽ kể cho em
một giấc mơ kỳ lạ
mùa thu
và chàng chăn đồi
đã dẫn những ngọn đồi ra đi
trong một không gian mùa thu sẫm tối
khi mặt trăng êm dịu bắt đầu nhô dần phía đồi xa
bảng lảng sương thu
xa xa con đường ngoằn ngoèo trôi dần về ký ức
bóng chàng nổi lên trên nền trời đen sẫm dịu dàng
chúng ta nói với nhau bằng một ngôn ngữ riêng
chỉ có trong mơ
Đã đến lúc, chàng phải ra đi, dẫn những ngọn đồi
chập chùng xa kia
Đến một phương trời khác
dưới một bầu trời khác
và ánh sáng khác
và rồi những ngọn đồi xa xa mờ dần trong
sương thu
và rồi một nỗi buồn dịu ngọt xâm chiếm
đột ngột như niềm vui quá đỗi lớn lao
không thể kham trong giới hạn chật hẹp của
con người
Vì sự ra đi đó, của một khuôn mặt, một giọng nói,
một cái nhìn vừa quá thân quen vừa quá xa lạ
Và rồi chàng chăn đồi ấy
đã dẫn những ngọn đồi ra đi
mang theo giấc mơ và mùa thu không bao giờ
trở lại

ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG

Đêm Hà Nội

Ta mến yêu Hà Nội về đêm
Sau ồn ã thường ngày có một Hà Nội khác
Không xô bồ bon chen gấp gáp
Giữa yên bình
Thành phố thật mình hơn

Đêm mơ màng
Đêm mượt như nhung
Mặt trời ngủ trong căn phòng khép cửa
Thành phố thức với bao điều quyến rũ
Dạ hương bay mơ mộng một tình yêu

Đèn tỏa sáng
Xanh mềm trên ngõ tối
Gió dịu dàng ve vuốt say mê
Ta gõ cửa trở lại thời yêu dấu
Tận cùng đêm
Hào phóng đón ta về

Ta ao ước sau một ngày mệt mỏi
Hà Nội có phút giây để được thật là mình
Thành phố sống với từng trang cổ tích
Xin được yêu Người
Như yêu một người yêu…

VŨ QUẦN PHƯƠNG

Bỗng dưng

Bỗng dưng gió, bỗng dưng ngàn
Gió rung, ngàn động, bão tràn lên cây
Bỗng dưng đấy, bỗng dưng đây
Xôn xao sông suối, lung lay bãi cồn
Bỗng dưng thương vội nhớ dồn
Một câu thơ mỏng đôi hồn song song
Người về ảo cõi thong dong
Người mang bão gió đi trong cuộc đời
Chân đi mòn đất xứ người
Thì mang mộng ảo lên trời mà ru

Bỗng dưng lòng hóa sa mù
Tường quây dĩ vãng nhốt tù chung thân
Nhớ gì như nhớ vô tâm
Nửa ôm thế sự nửa cầm chiêm bao
Ừ thì đất thấp trời cao
Đất không thấp nữa là lao đao trời
Nhìn sông nước chảy bời bời
Bỗng nghe hạt cát nói lời viễn du…

TẠ PHƯƠNG

Mùa xuân đến cùng em

Rạo rực đón xuân về
Trước sân chùa Trấn Vũ
Những chồi non vừa nhú
Anh dừng lại bâng khuâng
Nhặt bên thềm chiếc lá
Rớt từ mùa đông qua

Như gần lại như xa
Chập chờn cơn mưa nhỏ
Bóng em mờ lại tỏ
Sóng Tây Hồ lô xô

Mùa xuân đến từ mơ
Qua những ngày đông giá

Em đến từ ngàn năm
Nhẹ nhàng như thoảng gió

Những chồi xanh thắp lửa
Thân bồ đề già nua
Sẽ sáng ngàn năm nữa

Anh lặng thả chiếc lá
Vào gió xuân êm êm

Mùa xuân đến, cùng em…

ĐINH NGỌC QUANG

Đường hoa phượng

Đường phượng dài, ai đã vội chia hai
Những cánh đỏ rơi ai thay mình đếm?
Em đi theo những giấc mơ màu tím
Tôi một mình vùi kỷ niệm vào mây

Kìa, cánh phượng rơi trên áo trắng ai
Thoáng xao xuyến để rồi thêm xa xót
Người trẻ quá mà tôi thì đã khác
Năm tháng nặn nhào thành một kẻ hoài nghi

Đường phượng này bao người đã ra đi
Những chùm hoa nung ước mơ cháy bỏng
Rồi một ngày lặng lẽ qua như bóng
Quên trên đầu những cành phượng đang hoa

HỒNG THANH QUANG

Sau tất cả những nổi chìm trai trẻ

Sau tất cả những nổi chìm trai trẻ,
Tối ta ngồi bỗng thấy quá cô đơn.
Bao gương mặt ta tưởng mình yêu kính
Không làm ta bớt được nỗi riêng buồn…

Ta bỗng nhớ thời ta hai mươi tuổi
Không sợ làm lộ sáng trái tim si.
Ta ngờ nghệch, ngộ nghĩnh và ngớ ngẩn
Nhưng ta tin, em sẽ hiểu ta vì…

Em cũng thế, em cũng khờ khạo lắm,
Cũng ngu ngơ, ngỡ khi đã yêu rồi,
Là mãi mãi, duy nhất và mê đắm
Không có ai sẽ được như người…

Giờ bạc tóc, nhưng lúc đau đớn nhất
Không thấy ai nhang nhác giống em đâu.
Ta đã chẳng cần một đời gắn bó,
Nhưng nếu đành vĩnh biệt, sẽ đưa nhau…

HỒNG QUÂN

Những cánh chim

Những cánh chim rất vội
Bay đi tránh mùa đông

Chỉ mình tôi dằn lòng
Bay về phương ngược lại

Đi tìm em, tôi bay
Về mùa đông… hồi ấy

NGUYỄN HỮU QUÝ

Độc huyền cầm Hà Nội

Sao lại một dây
sao chỉ một dây
em độc huyền cầm ngân rung Hà Nội
nghìn năm, nghìn năm, giai nhân vẫn thế
vận vào sương khói bay bay…

Sương khói Hồ Gươm, sương khói Hồ Tây
mênh mang, mênh mang, mênh mang thiên kỷ
giọt giọt thời gian, muôn vàn thao thức
thăng trầm bao phen tóc xanh, đầu bạc
giữ một ca trù thống thiết xưa – nay.

Hồng Hà đầy vơi khai sinh châu thổ
này lúa, này hoa – cung bậc mùa màng
một dây gánh gồng thi ca thánh thót
chữ sáng sao Khuê, lời quê góp nhặt
Thánh hiền – Dân dã – rạng một Thăng Long
chìm vào lòng đất, tạc vào hồn giấy
còn đây!

Xem thêm:   LỊCH SỬ VIỆT NAM từ cội nguồn đến năm 1858 (TRANG THỬ NGHIỆM DEMO)

Xem thêm :  Truyền thuyết con rồng cháu tiên

Nghe như lửa reo, nghe như gió cháy
thịnh – suy vận Nước, mờ – tỏ mệnh Trời
đầm đìa lệ rơi, đầm đìa máu rơi
đầm đìa núi chảy, đầm đìa sông trôi
trống rỗng kinh thành lấp đầy bóng giặc
một dây nức nở độc huyền cầm vỡ
một cơn hồng thuỷ trôi dạt trên tay…

Ngoảnh lại mấy phen ngựa đá lấm bùn
bao đận binh đao gót người tứa máu
ra đi – trở lại, hồng sắc đào xuân
gẩy lên Trời tròn, gẩy lên Đất vuông
bánh chưng, bánh dày xum xuê tiếng trẻ
36 cung bổng trầm tri kỷ
dành cho nhau sau trận mạc chia ly
gươm báu trả Thần, súng thiêng trăng đậu
vượt nỗi bể dâu thanh lịch vẫn đầy

Nào ai xưa cũ về đây
chiếu gon trải nắng chiều thu
hoa văn nghìn tuổi mới như lọt lòng
thành quách ai dựng trong sông
vô danh vạn kiếp có – không
trầm tích mấy nẻo rêu phong hiện về
Hà Nội phố, Hà Nội quê
dễ chi mua được thói lề
Người Hà Nội với câu thề Thăng Long!

Ba Vì mây trắng, nước đỏ sông Hồng
độc huyền cầm em ngân rung bát ngát
thắm thiết muôn đời trái tim Đất Việt
nào ai đi đâu, nào ai về đâu
dạo bước La Thành, Hồ Gươm soi mặt
non nước bốn mùa quây quần Lăng Bác
nghìn năm mộng mơ, nghìn năm chân thực
nghìn năm giặc giã, nghìn năm hoà bình
nghìn năm thảo dân, nghìn năm tướng sĩ…
Rồng thiêng lộng lẫy một dáng vút lên!

TRẦN QUANG QUÝ

Mùa thu xa

Em đi xa mùa thu bỏ ngỏ
Lá rơi ngõ chiều bâng quơ
Bếp im lửa
Que diêm buồn, im hộp
Anh một mình hoang dại nỗi không em

Mùa thu xa nhau mùa thu rất rộng
Rót bao nhiêu thương nhớ cũng không đầy
Ngày lơ lửng treo giữa miền xa cách
Tiếng em về thi thoảng đâu đây

Giọt sương vừa thả cuối hoàng hôn
Như mắt ướt một chiều ly biệt
Vội vàng hôn
Vội vàng đi khuất
Để mùa thu đứng héo một mình

Vắng guốc xa về vắng nỗi lo toan
Vắng dịu ngọt vắng cả ngày em giận
Ta bé nhỏ hạnh phúc tìm quá rộng
Mọi nẻo đường còn một nẻo đường em

Kìa lá thu đã rụng xuống dần
Anh cúi nhặt chút mùa thu vừa mất
Như ở nơi nào em thổn thức
Động trên cành một chiếc thu bay

HỒ HUY SƠN

Không đề

Những câu thơ đi ra từ năm đầu ngón tay thon mềm
của em
Nhẹ nhàng
Da diết
Phút chốc làm anh chuếnh choáng

Niềm vui ứ nghẹn
Khi anh nhận ra mình đã yêu em
Mải miết
Anh uống thơ
Uống em
Lại chuếnh choáng…

Em
Người con gái làm thơ
Đã cho anh bước vào những xúc cảm chỉ có anh
và em
Chúng mình yêu nhau say đắm
Những câu thơ thăng hoa

Trái tim anh ngẩn ngơ vì những câu thơ em viết
Chỉ xin em
Đừng quất vào anh bằng những câu thơ
ly biệt!…

NGUYỄN MINH TÀI

Mất nhau rồi

Anh dẫn em đi ngược lại con đường xưa
Nơi có hoa sữa mềm thơm ngát
Nơi hàng cây xanh um dịu mát
Nơi một bàn tay nắm bàn tay

Anh hay cười cho gió lung lay
Thẹn má xinh , đỏ hồng con gái
Vén làn tóc dịu dàng e ngại
Nép vào anh , tựa nhẹ khung trời

Góc phố buồn , vàng rợp nắng phơi
Em nhẹ nhàng hôn bàn tay ấm
Anh giật mình bước đi thật chậm
Khẽ vu vơ hát khúc yêu người

Anh dẫn em đi ngược lại dòng đời
Giờ con đường chỉ còn hạt bụi
Em bước theo bên anh lầm lũi
Mất nhau rồi , phố khóc ai hay

Mất nhau rồi hoa sữa tung bay
Mất nhau rồi cây tàn lá rụng
Mất nhau rồi nhìn nhau lúng túng
Mất nhau rồi tay thả bàn tay

BÙI HOÀNG TÁM

Trời hành

Một thời so xúi vì yêu
Trái tim vẫn đập với điều vu vơ
Ban ngày mộng mộng mơ mơ
Ban đêm đợi đợi chờ chờ mong mong
Nhìn đâu cũng thấy hoa hồng
Phố đông người thế ngỡ không có người
Đã đi qua nửa cuộc đời
Trái tim vẫn đập như thời trẻ con
Tự dưng giận, tự dưng hờn
Đang vui vô cớ lại buồn vô duyên
Thường chờ đợi cái không tên
Thường mơ mộng đến những niềm không đâu
Vẫn nhìn huyễn hoặc về nhau
Vẫn vô tâm nói những câu vô tình

Tình yêu là thứ trời hành
Bắt người tóc bạc hóa thành trẻ con.

NGUYỄN TRỌNG TẠO

Một mình

về lặng thinh trong căn phòng máy lạnh
Hà Nội ngân… giai điệu bạn bè
một ly nhỏ whisky
một thơm thầm hương huệ
một chút thiền khép đôi cánh đam mê

một trẻ nhỏ trong ta cầm đèn giấy
đêm chân trần quanh năm mặt hồ thu
một con thú bị thương về hang ổ
liếm vết thương bằng âm nhạc sương mù

những bài hát đã lâu không ai hát (*)
ắp hồn ta một giọng nữ khàn
những kỷ niệm đã lâu không ai nhắc
bỗng hiện về ngồi chật cả không gian

đừng tắt máy
người ơi đừng tắt máy
hãy đầy thêm – một ly nhỏ thôi mà
trong mờ ảo chợt thấy màu hương trắng
xin đầy thêm một ly nữa cho hoa…

(*): Ý thơ Nguyễn Khoa Điềm

NGUYỄN THANH TÂM

Cột lại nỗi buồn

Cơn giông
Giật tung từng lời nói cuối cùng của anh
Bập bềnh giữa không gian nhóa nước
Những mái nhà ướt mưa
Đèn đường ướt mưa

Lóc đóc tiếng mưa đập vào mái tôn
Nỗi buồn dồn nhịp
Lóc đóc tiếng mưa đập vào mái tôn
Đập vào góc khuất
Đập vào tái ngắt trời đêm thành giọt
Đập vào vai em

Từng thân cây dây leo sũng mưa trên bồn hoa tầng thượng
thõng xuống trước mặt
Em vươn tay
Ngẩn ngơ cột lại thành một dải mành mành
Nỗi buồn…
Ngẩn ngơ

VŨ QUANG TẦN

Chợ Cầu Giấy

Chợ Cầu Giấy bán giấy đâu
ra hàng đất nướng chọn âu nén cà

bánh dày bánh đúc bánh đa
riêu cua bún chả ngang qua ngập ngừng

em ngồi che nón hở lưng
vị thơm ốc vặn cay gừng còn vương

chợ tan, nặng nợ yêu thương
long đong mua bán gió sương dãi dầu…

chợ Cầu Giấy không phiên đâu
có yêu hãy đợi trên cầu Quan Hoa

NGUYỄN VĂN THÁI

Một đời thương

Có phải Bích Câu kỳ ngộ nên duyên
Hay bởi Phật thương xe tơ, kết tóc
Một thoáng Hòe Nhai hương chùa man mác
Để chúng mình gắn bó một đời thương

PHẠM CHÍ THẮNG

Mùa em

Có một mùa không phải là xuân
Mà hoa nở, nắng vàng mật ngọt
Ta bỗng dưng thành con chim hót
Đời thơm như một nụ hôn chờ

Có một mùa không phải là hè
Mà rạng rỡ nồng nàn cát bỏng
Đi bên nhau như đu trên sóng
Tiếng em cười mặt trời đỏ au

Và có mùa không phải là thu
Em dịu dàng hoàng hôn mây thắm
Biển ngừng vỗ, hàng dương đứng lặng
Ta với mình thành đất mênh mông

Và mùa đến đã là mùa đông
Cây trơ lá, ta trơ đau đớn
Em lui lại về miền xưa trước
Để lại mùa em suốt trong anh

HOÀNG CHIẾN THẮNG

Ngõ xưa
(Tặng Hương)

Tôi về ngang ngõ ngày xưa
Gót chân em chỉ như vừa đấy thôi

Trinh nguyên mãi một nụ cười
Chúm cha chúm chím để tôi bồng bềnh

Hồ Trúc Bạch ngọn sóng duềnh
Em tôi mải gánh hớ hênh phận người

Lên chùa cũng bởi em tôi
Rời chùa trót đã lại khơi tục huyền

Về đây trước phố lại thiền
Trước heo may lại lặng yên chốn chùa

Tôi về ngang ngõ ngày xưa
Tấp ta tấp tểnh như vừa mới yêu

ĐẶNG THÂN

Đêm đê

đường đê dài
thảng thốt
vút xa
tower cao
phố
nhòa
đêm hoa bay
lạnh
ấm say
bỡ ngỡ
ai ngờ
ngỡ mơ
bờ môi cong
hoảng hốt
lời yêu dài
niên kỷ
một đêm đây kết đọng nơi này
gió heo may
vòng tay
seat-belt
nụ sít
lá ken
ngón đan
cành len
hàng nghiêng
cửa then
bừng mở
lời trơ
hồn mơ
đời thơ
lòng ngây
màn cây
trôi
dòng xe xa
vụt qua
nhà cao
trời sao
nhòa trăng
hòa giao
tay măng
nhú
mầm tim
vụt vươn
vườn xa
tình xanh
trong
tím
mộng
đêm
giọt tình
nổi đuốc
môi mềm

KHÚC HỒNG THIỆN

Mùa linh
(Với Linh)

giữa xuôi ngược xô bồ lạnh toát sống lưng
anh đánh mất mùa thu từ kiếp trước
em hoá thân thành nước
triệu triệu giọt đời trôi về phía đại dương
mặn mòi vị biển…

năm chỉ còn ba mùa
lạc điệu đông – hạ – xuân
trật tự thiên nhiên đảo lộn
trật tự anh hoang hoải đi tìm
trái tim hằn vết
chân trời rạn phía không thu
ngày cạn nắng…

em đến
như sự cứu rỗi
em chêm vào anh
mùa linh

HỮU THỈNH

Xa vắng

Xa vắng quá bồn chồn đi hỏi cát
Đường đông người, đâu nhỉ dấu chân em

Xa vắng quá một mình đi hỏi bến
Người sang đò có dặn sóng gì thêm

Xa vắng quá tần ngần đi hỏi chợ
Người mua gương dạo ấy có hay về?

Người mua gương đã một lần trở lại
Soi tưng bừng, rồi lặng lẽ quay đi

NGUYỄN TUẤN THỊNH

Sắc đỏ chiều mưa

Anh đi trong cơn mưa rào cuối Hạ
Chỉ còn vài ngày nữa sẽ Thu sang
Đường mịt mù trong hơi nước mênh mang
Chợt bừng lên một hàng hoa cuối phố

Tin nhắn tinh mơ nàng thơ nhắc nhở
Sinh nhật em rồi, nhớ chúc hôm nay
Cầm đóa hồng nhung mơn mởn trên tay
Anh nâng niu định che vào dưới áo

Những giọt mưa chạy ào qua nhộn nhạo
Đậu lên cánh hồng dịu mượt tinh khôi
Ngắm đóa hoa tươi tưởng thấy em cười
Những giọt nước như mắt người lấp lánh

Anh phấn khởi cài hoa lên ngực ấm
Để em cười trên ngực, đứng dưới mưa
Khách qua đường nhiều ánh mắt theo đưa
Chắc tưởng anh là người điên giữa phố

Cả chiều mưa bỗng nhiên oà sắc đỏ
Trong màu hồng hoa dịu mượt như nhung
Sinh nhật em trời đất cũng vui cùng
Anh xin gửi lời chúc mừng hạnh phúc


NGUYỄN THỊ MINH THÔNG

Mượn

Em mượn chút nắng vàng Hà Nội
Nối hai đầu thương nhớ mỗi ngày qua
Anh thăm thẳm chiều Hồ Tây gió thổi
Hàng cây gần bóng liễu phía bờ xa

Em mượn chút gió trời phiêu lãng
Đưa ngày xanh về với phố phường
Em mượn chút nâu sồng của đất
Cho tim mình đập nhịp yêu thương

Mai anh ạ – một ngày mai mình gặp
Ta bên nhau mượn chút sóng mặt hồ
Mượn tiếng chim, mượn mây trời cao thấp
Và cây đời mượn biết mấy mùa hoa


ĐOÀN NGỌC THU

Cỏ

Cỏ mềm như lụa
Sao làm chân đau
Cỏ nhọn như kim
Êm tấm chăn nhàu

Tình em như cỏ
Xanh đến tận cùng
Tình anh như cỏ
Một đời đi hoang

Yêu nhau trên cỏ
Cỏ mềm như lụa
Xa nhau trên cỏ
Cỏ nhọn như kim

Một mai em chết
Xin làm cỏ êm
Anh cùng người khác
Tình tự trên em…

LÊ BÁ THỰ

Dáng xưa

Tôi về tìm lại người xưa
Người xưa chẳng thấy, thấy mưa trắng trời
Người đem tuổi trẻ đi rồi
Tôi ôm kỷ niệm, tiếc thời mộng mơ
Mưa chiều sũng ướt câu thơ
Ngấm lời thề nguyện, tình ngơ ngác tình
Chiều mưa đứng ở xóm Đình
Đơn côi lại thấy dáng mình ngày xưa

TRẦN PHƯƠNG TRÀ

Giờ này em đang bay
(Tặng Nguyễn Thị Ngọc Sương)

Anh trở về ngôi nhà nhỏ
Trong ánh chiều nhìn lên mây
Cách đây mấy ngàn cây số
Đường xa giờ em đang bay

Em đi phần tư trái đất
Anh về với việc thường ngày
Mỗi vật thân quen đều nhắc
Giờ em đang bay trong mây

Chiếc đồng hồ đeo trên tay
Mấy lần giờ theo múi mới
Núi mây giăng giăng vời vợi
Em thương người ở quê nhà

Ôi hai mươi năm đôi ta
Đã bao lần trong xa cách
Đau theo khi tin vắng bặt
Vui vầy mái ấm một nhà

Giờ này em đang bay xa
Anh lại vùi trong trang viết
Bộn bề con người sự việc
Tâm hồn anh như đang bay

BÌNH NGUYÊN TRANG

Một ngày

Một ngày khoác túi lên vai
Thấy cần đi
Thấy nhớ ai
đắng lòng
Nỗi niềm
treo giữa thinh không
Mùa thu đứng ở bên sông
thật hiền
Tôi
như là một người điên
Phải đi cho tới
những miền rất xa
Cô đơn
ngay giữa ngôi nhà
Cô đơn
Ngay giữa ngàn hoa chúc mừng
Cần đi
Tìm một người dưng
Giữa mùa thu
Mắt nửa chừng
Mắt ơi
Cần đi
Để nói một lời
Đừng nuôi cô độc
Một đời
Trong nhau

VŨ TỪ TRANG

Cầu Long Biên

Cây cầu ngắn cho đôi người yêu nhau
hoàng hôn buông đưa nhau qua cầu
gió cứ thổi, dưới chân cầu nước chảy
tình yêu đắm say, giá cầu dài mãi…

Cây cầu quá dài cho người bán rau
sớm sớm từ làng gánh rau vào phố
tôi đã thấy một trưa nắng đổ
người mẹ chân trần gánh rau trĩu vai
chợ sắp tan, mà cầu quá dài…

Tôi trót quên cầu đã mấy năm nay
người ta phân luồng ô-tô, đi bộ
xe thô sơ vẫn đi cây cầu cổ
chiều nay tôi cuốc bộ ngược cầu
nghe cầu kể đôi uyên ương xưa giờ đã bỏ nhau
cô gái bỏ chàng trai lên ngồi xe cúp
tôi nghe bước chân người nặng nhọc
mẹ vẫn lầm lũi gánh rau vào chợ đầu cầu
sông ơi sông, sông chảy về đâu
cầu xưa ngắn, mà nay dài thế?!

TRƯƠNG ANH TÚ

Lời tình yêu

Tình yêu là quả ngọt
rơi vào lòng nhân gian
cho môi em đọng mật
hương sắc của thời gian

Tình yêu như núi biếc
cao tít tắp chân mây
chỉ những ai tới được
nếu bền lòng đến đây

Tình yêu như cánh chim
bay đi phía cuối trời
cho đi không lấy lại
như ngọn lửa trong đời

Tình yêu là ánh mắt
nghiêng trên mặt hồ xanh
gieo vào muôn con sóng
nổi giông bão trong anh

ĐOÀN TUẤN

Một nét làng

Ở nơi ấy có một làng quê cổ
Cứ chiều chiều lững thững khói bay lên
Ở nơi ấy có một dòng sông nhỏ
Giữa đôi bờ thoai thoải êm êm

Tôi đã thấy em ra sông gánh nước
Bắp chân trần hắt lửa sáng dòng sông
Từng bậc cao dáng em nghiêng nghiêng bước
Vai nghiêng cùng đòn gánh cong cong

Đơn vị tôi qua đây dừng chân lại
Chỉ một đêm mắc võng trước sân nhà
Tôi đã yêu được người con gái
Uống hương đồng gió nội đẫm trong da

Thành kỷ niệm suốt những năm phiêu bạt
Nghĩ thương làng! Thương lắm gái thơ ơi!
Cỏ vẫn ướt đầm đìa trăng sáng
Lửa thời trai còn xấu hổ đến giờ…

LÊ THANH TÙNG

Hà Nội chớm đông

Mùa thu trễ dải yếm vàng
Bao cây diễn mốt xếp hàng đón đông
Heo may nhí nhảnh chưa chồng
Le te qua phố váy không khép tà

Sao thì thỉnh thoảng lại sa
Mây si tình cứ la cà với sương
Hàng đèn ngất ngả bên đường
Hồ Gươm trở giấc liễu buông tóc hờ

Tháp Rùa đang độ ngây thơ
Mải nhìn Thê Húc hôn bờ Ngọc Sơn
Chuông ngân vờn mái rêu sờn
Mênh mang sữa gội nồng thơm phố phường

Vài ba đôi dạo trên đường
Có gom nhặt chút thu vương sót mùa
Em vừa đanh đá vừa chua
Chỉ ngoan mỗi độ giao mùa hợp đông

GIÁNG VÂN

Lửng lơ

Ta là con gái nhà quê
Một mình bước trên phố dài
Lòng nhớ nắng và nhớ gió
Nhớ đường làng tháng ba thơm hương bưởi
Hoa xoan ngát trời như mơ

Ta có một tuổi thơ
Chân người ngập ngừng trước ngõ
Mắt người đa tình chiều bỗng gió
Câu hát lửng lơ
Ơi câu hát lửng lơ

Ta là con gái nhà quê
Bao năm rồi ở phố
Em làm ta ghen quá thể
Như ghen với vầng trăng xanh biếc giêng hai
Với mặt trời của bể
Câu hát của em nồng nàn như thể đợi ai
Như thể rượu trong bình chờ người uống

Ta là con gái nhà quê
Không hiểu sao lại gặp anh
Rồi không hiểu sao ta viết thơ buồn
Ta biết anh là của câu hát lửng lơ kia
Của một trời đắm say còn bỏ ngỏ
Ta biết lắm một ngày kia trong gió
Nồng nàn câu hát gọi anh theo
Em biết không
Ta buồn và ta khổ

Ta là con gái nhà quê
Đã lâu rồi ở phố

THỦY VÂN

Anh có nhớ mùa thu

Anh có nhớ mùa thu
nắng vàng ngời mái phố
Cánh lá buồn chơi vơi
Rơi bên thềm xao xuyến

Anh có nhớ mùa thu
Cốm làng Vòng xanh mướt
Dịu mềm tựa lá me
Lá sen xòe tay ấp
Gói trọn tình tha hương

Anh có nhớ mùa thu
Heo may đùa trước ngõ
Hoa thêm thắm trong vườn
Hoàng hôn phủ đầy sương
Tây Hồ vương nỗi nhớ

Đi qua những mùa thu
Bao ký ức êm đềm
Ngọt ngào và cay đắng
Thu về man mác thế
Anh có nhớ mùa thu?

Thu về man mác thế
Anh có nhớ mùa thu

LAN TỬ VIÊN

Quay lưng mặt trời

Bầu trời xanh của tôi ơi
Những đám mây trắng đã về làm tổ trên đỉnh núi
Và khi loài chim trú ẩn trong khu rừng
Một ngôi sao mỉm cười thoáng đãng

Mặt nước trong của tôi ơi
Những con cá đã lặn dưới khe sâu
Hoa rủ hoa trôi muộn phiền ra biển
Cọng rêu gầy trong vỏ ốc hát ca

Tôi không nhìn thấy ánh nắng
Vì đứng quay lưng mặt trời

Ngọn gió xanh của tôi
Có mang những phấn hoa rắc trên cánh đồng dĩ vãng
Cỏ sẽ theo mưa nảy lộc dịu dàng
Và đom đóm quần tụ cánh diều

Khúc Jazz cho ngày mưa, cho tôi
Chỉ là một nỗi buồn ngẫu hứng khéo ngụy trang
Một cô gái xấu đeo mặt nạ
Biết trò chuyện trái tim

Tôi không nhìn thấy ánh nắng
Vì đứng quay lưng mặt trời

Ngọn gió xanh, hồ nước trong, bầu trời
Hãy cao giọng điệp khúc

Người thân yêu ơi, giấc mơ tôi tràn đầy nỗi nhớ
Vì thế nên mắt tôi mang màu đỏ dịu dàng


TRỊNH HẢI YẾN

Yêu

Có thể ngày đó em đã yêu
Bằng hơi thở ngọt ngào của gió
Bằng đê mê rúc mình trong cỏ
Bằng cả giấc mơ vương vấn nụ cười
Quán hôm nay đã vắng một người
Chỉ có người đắm chìm khung kỷ niệm
Có phải vì mưa là nước mắt
Nên tình nhân lỡ hẹn giữa thiên đường
Cầm điện thoại bấm rồi vội tắt
Sợ hồi chuông chìm vào vô tích
Sợ thấy mình tuyệt vọng
Khi yêu
Làm sao quên phút giây đầu
Dù vẫn nói em là xương rồng cát
Vẫn trổ hoa giữa mùa bỏng rát
Mặc gió gào bồi cát giữa đêm đêm
Em như con lật đật ngắm hoàng hôn
Không biết hát
biết cười
biết khóc
Gót tình yêu lỡ mang lời thề ước
Liệu có còn nguyên vẹn đến mùa sau…

Share and Enjoy !

Shares

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Giáo Dục

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kiến Thức Chung

Related Articles

Back to top button