“xin lỗi, vì đã thương cậu ở thời điểm tôi chưa trưởng thành!”

Một mình lạc bước giữa Sài Gòn tấp nập tự nhiên tôi lại nhớ đến cậu – người tôi đã từng yêu đến điên dại, xem là hơi thở là cuộc sống. Ngày cậu đến, trái tim tôi bỗng hé những nụ hồng tươi tắn, tôi đã nói yêu cậu và cũng chính tôi đã nói lời đề nghị chia tay. Xin lỗi vì đã yêu cậu ở thời điểm tôi chưa trưởng thành.
Người ta hỏi tôi rằng còn yêu cậu nhiều chứ?
– Vâng, còn rất nhiều
– Vậy tại sao lại chọn cách chia tay?
– Ở thời điểm này bọn tớ chưa có tương lai, tớ mới chập chững bắt đầu mọi thứ, sẽ thật khó khăn cho tớ khi phải cân bằng tất cả.
Tôi gọi đó là cái giá của sự trưởng thành
Có thể tôi đã ích kỷ khi không thể ở bên cạnh cậu nhiều hơn có thể, cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi bất giác nghĩ về việc trưởng thành, người ta đôi khi phải hi sinh một vài thứ để đạt được những ước nguyện lớn lao. Ở cái tuổi 23 – 24, cái tuổi tôi nghĩ chông chênh nhất cuộc đời, khi mọi thứ mới bắt đầu: công việc chưa ổn định, còn băn khoăn chọn một bến đỗ thích hợp cho tương lai.
Ở tuổi con người ta mới tập làm người lớn khi thế giới trước mắt còn quá rộng lớn và họ đang nuôi giấc mộng dài thì trái tim chật hẹp ấy không còn đủ chỗ cho tình yêu. Mọi thứ bây giờ mới bắt đầu từ con số 0, chưa có gì trong tay ngoài cái suy nghĩ đơn thuần là sẽ cố gắng hết mình? Họ sợ phải nắm tay một ai đó khi bản thân còn chông chênh và hoang mang về bước đường mình đang đi, sợ không đủ tự tin để cho nhau cuộc sống đủ đầy. Cũng vì còn trẻ nên thật khó để nói lên hai từ THỦY CHUNG.
Khi học cách trưởng thành họ đặt ra nhiều mục tiêu lớn lao và vươn tới đỉnh cao, họ cứ mải miết chạy theo những đam mê phía trước. Có lúc họ sẽ thật sự mãn nguyện với những ước muốn mà mình đạt được nhưng cảm giác cô đơn sẽ luôn chiếm ngự tâm hồn, bởi biết sao được khi tuổi trẻ vốn dĩ luôn cô độc và chúng ta chỉ có thể bước qua những ngày tháng mỏi mệt và chông chênh ấy – một mình.
>> Xem thêm:
– Càng trưởng thành con người ta càng cảm thấy cô đơn
– Trưởng thành thật sự là khi không còn nỗi buồn nào có thể khiến bạn phiền muộn được nữa
Thôi thì ở cái tuổi đôi mươi này, cứ đi tìm lý tưởng mà mình đam mê và khát khao chinh phục, để sao này khi đôi chân đã mỏi mệt thì ta mới nhận ra trái tim thật sự muốn gì.
Một lúc nào đó chúng ta gặp nhau trên đường đời nhưng chắc lúc ấy chỉ là người cũ còn thương
Vẫn là ánh mắt trìu mến ấy, vẫn là nụ cười thân thuộc nhưng bây giờ chẳng còn là gì của nhau nữa. Chúng ta ở hai thái cực hoàn toàn khác, con đường đi khác nhau và chẳng bao giờ có điểm chung. Khi đã trưởng thành hơn thì tôi mới hiểu nếu không chọn ước mơ cháy bỏng trong tim thì một ngày nào đó sẽ lại tiếc nuối. Như thế còn đau buồn hơn.
Cái giá của sự trưởng thành khiến ta mất đi người thương, đôi khi nhìn lại muốn thốt lên hai từ “giá như”: “giá như khi đã đủ tự tin về bản thân thì tình duyên hai đứa mới bắt đầu”, “giá như ta nhận ra sớm hơn điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời”.
Cuộc đời vốn dĩ không cho ta nhiều lựa chọn, bằng cách này hay cách khác sẽ lấy đi một thứ và chỉ cho ta một sự lựa chọn duy nhất. Nhưng cảm ơn cuộc đời đã đưa tôi vào cuộc chọn lựa đầy khốc liệt để từ đây mới biết được rằng điều gì là quan trọng nhất. Lúc này, tôi muốn nói rằng: Nhớ cậu thật nhiều.
Nhưng cậu à, tôi sẽ thật mạnh mẽ để bước đi, vì khi lựa chọn cách xa cậu là tôi đã biết mình thật sự muốn gì và nên làm gì. Để khi gặp lại nhau, tôi đã trưởng thành hơn, tự tin hơn khi đứng trước cậu, chúng ta sẽ thật hoan hỉ khi chạm mặt nhau chứ? Tạm để cậu lại một góc trong tim, hẹn một ngày không xa nhé!
Nếu bạn cũng đã từng đánh mất tình yêu vì những chông chênh ở tuổi mới lớn thì hãy cùng chia sẻ cùng với Oh!man nhé!
MixiRadio#2: Cái giá của sự trưởng thành.
Chúc các bạn nghe Radio vui vẻ.
Nữ chính: Yuri.
Khách mời: Pewpew.
Edit: Độ con mẹ Lý.
Các bài hát sử dụng trong 2:
1. Khi Người Lớn Cô Đơn Phạm Hồng Phước
2. Nước Ngoài Phan Mạnh Quỳnh
3. Qua Ô Cửa Thời Gian Quái Vật Tí Hon
Mọi ý kiến đóng góp xin gửi về hòm thư: [email protected]
Cám ơn các bạn, chúc cả nhà ăn tết vui vẻ.